Cơn lốc ở Sơn La đã chia lìa bao mảnh đời ,nhìn cảnh này mình viết bài thơ:
TỘI QUÁ!
Ông trời nỡ để em thơ
Bơ vơ ngồi khóc từng giờ thế kia
Ông trời nỡ đã chia lìa
Cả cha lẫn mẹ đi về chốn nao
Còn em khóc đến khi nào
Tiếng khóc thét gào đau sót thảm thê
Nhìn bé khóc thảm ê trề
Lòng tôi nghẹn đắng vỗ về nơi em
Các bạn nhìn cảnh đó xem
Ai mà chẳng phải ướt rèm đôi mi
Các em bé nhỏ thế ny
Mai các em sẽ lấy gì ăn đây
Thân em bé nhỏ thế này
Nghĩ sao cơ cực những ngày bi ai
Chắc lại củ sắn củ khoai
Xin ăn qua bữa,nuôi dài tấm thân
Ông trời sao biết dân bần
Dân kêu dân khóc,ông cần màng chi
Ông chỉ biết lúc thích thì
Trút nước rơi xuống cho đi nhẹ lòng
Đôi khi ông bực bội xong
Mặt ông tức đỏ như ong đốt rừng
Làm dân nóng bức như bưng
Dân kêu ông bảo- thử lòng dân đen
Cũng tại cái lỗi dân hèn
Lén chặt rừng rẫy rồi đem bán hoài
Tai ương ập đến còn ai cứu rừng
Cuộc sống khốn khó vô cùng
Trác người vô thức chứ đừng trách ai! — cùng với Huê Gà và 19 người khác.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét