Tôi lớn lên trong một gia đình mà người đàn ông trụ cột ở đó là người cục tính. Mọi vấn đề trao đổi với ba tôi nếu khopng chốt được trong 3 câu thì sự cục cằn sẽ diễn ra. Ba tôi không bạo lực, ông chưa đánh mẹ tôi bao giờ, ông chỉ 1, 2 lần đánh tôi trong những cơn nóng giận cực độ. Dù cục tính, nhưng ba tôi không ác, nếu không muốn nói là cực hiền lành và nhân hậu. Tôi lớn lên, không hiểu sự dịu dàng, sự galant của một liền ông tinh tế là như thế nào. Những sự hiền lành, dịu dàng tôi có là học được từ mẹ. Tất nhiên, sự dịu dàng của một người phụ nữ khác hẳn với một liền ông thực thụ.
Và đến lúc tôi gặp anh Cai Cụt Tai, tôi mới lần đầu hiểu được sự dịu dàng ở một liền ông nó sẽ khiến anh ta trở nên đáng yêu và tỏa sáng hơn bao nhiêu lần. Anh Cai Cụt Tai với dáng vóc của một người từng trải, sướng gió, nhưng lại hiền ra dịu dàng, trong sáng và thánh thiện. Ở nụ cười và ánh mắt của ảnh, dù là một liền ông cứng cỏi, cũng sẽ dễ mềm lòng mà muốn được nép vào vòng tay ảnh, huống hồ là nữ nhi phà ôi.
Nếu ở anh Giang Hoang có sự điềm đạm, chân thành, nhẹ nhàng nhưng cứng rắn của một người trên thương trường khốc liệt, ở Cậu là sự vui vẻ, hoan hỉ của người đang bước qua những đỉnh dốc của tuổi trẻ, đầy sự mãn nguyện và an nhiên, thì ở anh Cai sẽ có dáng dấp của sự dịu dàng, tinh tế, tươi tắn, sáng tạo, hài hước và chân thành của tuổi trẻ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét