Thơ đi mất rồi...
Du Tử Lê ngồi vệ đường trước khách sạn sau lưng chợ Bến Thành chờ gã.
Nếu tôi chết...
Du Tử Lê bảo, vừa suýt chết, tại Cali, ngã dập đầu.
Hãy đem tôi ra biển...
Du Tử Lê dẫn gã ra cafe Vy. Mùi cafe sực, nồng nàn. Mùi phố, mùi bà bán vé số, mùi váy cô nàng lướt, mùi đòn gánh ả hàng rong...
Đời lưu vong không cả một nấm mồ
Tiếng rao. Tiếng xe ba gác, tiếng xích nhão xích lô, tiếng lẹt xẹt dép vẹt gót, tiếng hát: Khúc thuỵ du.
Tình ơi!
Vùi đất lạ, thịt xương e khó rã
Hồn không đi sao trở lại quê nhà?
Khách cafe ồn ào, ai nào biết con người ấy một thời rừng thiêng nước độc, lưu đày, rồi chốn phồn hoa lưu vong, rồi những đêm đối diện với thơ gọi hồn... sợ hồn không đi, không
trở lại được quê nhà.
Gã hỏi, anh còn làm thơ không?
Thơ đi mất rồi.
Vâng, xác và hồn về thăm quê nhà, mà quê nhà ơi, thơ của một trong những nhà thơ, thơ nhất, thơ lại đi mất rồi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét